Trong
một tập truyện dụ ngôn Léon Jacobe người ta đọc được câu chuyện này: Con sư tử
đến hỏi con tê giác:
-
Ai là Chúa tể khu rừng này?
Con
tê giác sợ quá nên đáp:
-
Là sư tử chứ ai.
Sung
sướng quá, sư tử đến hỏi con hà mã:
-
Ai là Chúa tể khu rừng này?
Và
hà mã cũng trả lời:
-
Là sư tử chứ ai.
Sư
tử lại đến hỏi con voi:
-
Ai là Chúa tể khu rừng này?
Voi
chẳng nói chẳng rằng, dùng vòi túm lấy sư tử, quăng nó lên trời. Khi rơi xuống
đất, con sư tử choáng váng mặt mày, mình mẩy ê ẩm, nhưng cũng ráng nói vớt vát:
-
Vì mi ngu quá chẳng trả lời nổi câu hỏi của ta nên ta không thèm ăn thua với
mi.
Đây là một thứ mù. Người ta gọi là
mù tâm linh, mù không dám nhận sự thật. Đây là thứ mù thường xảy ra nhất trong
đời sống của chúng ta. Bệnh này rất nguy hiểm, nó thường bộc phát và lây lan
nhanh. Nguyên nhân của căn bệnh là tính kiêu ngạo, một loại vi trùng rất khó
trị và thường gây ra những hậu quả rất tai hại cho những người mắc thứ bệnh
này.
Phần chúng ta, để có thể tiếp nhận
được ánh sáng của Chúa, điều kiện tiên quyết là chúng ta phải ý thức được sự mù
lòa của mình và quyết tâm ra khỏi sự mù lòa ấy”
Lạy Chúa Giêsu là ánh sáng. Chỉ
trong Chúa chúng con mới thực sự là người được sáng mắt.
Chỉ trong Chúa chúng con mới biết chúng con là ai, sẽ đi về đâu và đâu là ý nghĩa cuộc sống cho cuộc đời chúng con.
Chỉ trong Chúa chúng con mới biết chúng con là ai, sẽ đi về đâu và đâu là ý nghĩa cuộc sống cho cuộc đời chúng con.
Sr. Tuyết Mai- Rndm
Nhận xét
Đăng nhận xét